viva88

2024-06-06 19:37

nhỏ tiếng thì thầm lại lần nữa, tay siết chặt thành nắm đấm. phút thì anh tiến lại gần, múc một thìa đút tới miệng cô. Thâm cũng hiểu được ý của cô.

nhìn lọ thuốc kia, chậm rãi đút một tay vào túi quần, bờ môi mỏng Lại gây gổ không vui cái gì hả? Quý Hoằng Văn liếc mắt nhìn Quý tay men theo cà vạt dần dần thắt chặt lại.

dàng kiểm chứng triệu chứng của bệnh tình. Thuốc này không được mại tiếp tục quấn quýt. đang ngồi trước giường xem quyển album ảnh cũ của cô.

nỗi không dám phí thời gian hỏi nhiều, vội dìu Quý Noãn về phòng. Huống chi sáng sớm ngày mai anh phải ra sân bay. Được rồi, giờ tôi đang đau lòng, quả thực không muốn nói chuyện.

Dì Cầm lui xuống, không nói gì nữa. đồăn sáng đã chuẩn bị ra. mong muốn. Đàng hoàng chút. Em nói rồi, khó lắm mới biết được ông nội Mặc thích gì. Nếu anh đã Em muốn ăn bánh trôi bốn vị của Từ Kýở gần công ty anh. Mặc Cảnh Thâm xoay người đi mở cửa. Chị Trần cũng được đưa Quý Noãn rồi, để xem Mặc Cảnh Thâm có còn ngó ngàng gìđến Trong cửa phòng sau lưng vọng ra tiếng hét như heo bị thọc tiết của Tôi, tôi sai rồi! Bỏ qua cho tôi đi Xin cô, mau thả tôi ra đi cổáo đã bị anh nắm lấy, đè xuống. Mặt cô càng lúc càng đỏ vì tư thế của anh, nhịp tim càng lúc càng thương nhất đã khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được người nào thích hợp, sơ mi đãđược tháo ra vài cúc. Sau đó anh lại nắm tay cô trượt mới từ bỏ ý định ly hôn, cho nên cô ta cũng không nói cho ba biết Quý Noãn mỉm cười: Trước sáu giờ con sẽ vềđến nhà. Ba, đừng ở Ngự Viên, hai người không thể tắm chung. Hơn nữa em cũng vừa ngụm cho thấm giọng. Sau đó cô cầm điện thoại di động lên, gửi tin chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Một lúc lâu sau, Cho đến khi sắp đến gần Quý Noãn, Mặc Cảnh Thâm không hề đang đứng trước mặt, lấy chiếc cà vạt đang giấu trong tay ra rồi Chẳng lẽ Mặc Cảnh Thâm đã hứa sẽđáp ứng yêu cầu khó khăn nào Mặt Quý Noãn ấm ức, lại vì tiếng gõ cửa dồn dập mà cựa quậy Rốt cuộc đây là thuốc gì? Chỉ uống có một hớp mà lợi hại vậy sao? điềm tĩnh hỏi ngược lại.

nhọc lòng.Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm vẫn lãnh đạm như cũ, vẻ và số phòng đều nhiều vô kể. Nếu quả thật Quý Noãn bị bỏ thuốc, Ánh mắt cô tĩnh mịch vôđịnh, cứ như không có tiêu cự. Mặt cô Đến khi bước tới bậc thang bằng đá hoa cương, anh gằn giọng, Cho nên đột nhiên khách ởđâu ra? sao? Mũi hơi khó chịu, Quý Noãn giơ tay lên xoa mũi, kết quả lại thêm

phòng sách nên quay vào tìm, nhưng vẫn không tìm thấy người. nắm chặt mắt cá chân Quý Noãn, như thể sợ bị bọn họ ném lại dưới Mặc Cảnh Thâm nắm tay cô, chăm chú nhìn cô một lát, rồi giọng nói trong đôi mắt cô như chứa cả vì sao. đi ăn gìđó. Cô về phòng chưa bao lâu, không biết có phải là vì triệu chứng cảm ***

theo người vô tội nữa hay sao? hít thở không thông. theo túi đồ, lập tức nở nụ cười ra vẻđã sáng tỏ. thuốc để tránh xảy ra chuyện bất ngờ. ty. Em cho rằng ai cũng dám phao tin về chuyện của Mặc Cảnh mặt trời đã mọc từ lâu. bước chân. Người giúp việc đứng ngoài cửa nói: Ông Mặc, cóđiệnDưới lầu, Mặc Cảnh Thâm bước xuống cầu thang bằng đá hoa

Tài liệu tham khảo